Monday, October 25, 2021

Chuyện BK Xuân Nháy

Chào tất cả anh chị em, có những việc mà tôi khi bao giờ muốn nói đến về Đ 11 và thân phận bèo bọt của một (( dân sự chiến đấu)) là thứ hạng bét sau một triệu anh hùng của VNCH, vì nói ra thế nào cũng ăn gạch hội đồng. Từ ngày tôi rời Đ 11 gần như tôi biết an phận mỗi khi anh em gặp nhau hầu hết là quan lớn quan nhỏ vào sanh ra tử hàng trăm năm bên delta bên LLĐB thì thằng hèn của tôi chỉ vãnh lổ tai trâu nghe để học hỏi.

  Vài lời phi lộ = hôm nay tôi thành kính xin những đấng bề trên viết đôi lời sinh hoạt của Đ 11 mà thôi 

Có những biến động về Chánh trị của VNCH  , Mỹ , csVN thế nào đó vào thời gian sau ngày ông T T Ngô Đình Diệm chết ?? trong trại Quyết Thắng đang có rất nhiều toán trong chương trình Bắc Bình đi dài hàng và 99% anh em là người Bắc công giáo được tuyển mộ những trại người Bắc di cư 54. 

Người Mỹ có thêm chương trình nhảy ra Bắc ngắn hạn tối đa 30 ngày rồi đón về, mục đích là cứu phi công Mỹ vì sau khi phi cơ bị trúng đạn phải cố gắng lái phi cơ về hướng nam hay ra gần bờ biển (( nhưng chúng tôi biết vụ này chỉ là bình phong)) mà thôi và từ đó nhóm Strata ra đời rồi sau là Đ 11

Tất cã anh em sỉ quan hạ sĩ quan binh sĩ và cã dscđ phải ký contract với (( Chánh quyền)) Mỹ còn những ai không bằng lòng ký Mỹ trả họ về đơn vị củ …… vào thời gian đó ngoài thị trường quốc tế giá  + - $75 dollars US 1 thùng dầu thô và 1 dollar US xanh = + - 400$ VN . Trong contract MỸ và anh em Strata sau khi ăn cơm mỗi người tháng = 14250 $ VN , khi hành quân khi phi cơ chở toán xuyên qua ranh giới hành quân (( Mỹ quyết định )) gọi là vùng nguy hiểm mỗi người lãnh 3250$ nếu vô ra 3 lần thì nhân lên không cần biết lý do vì do phi công và phi cơ thám sát quyết định, và 250$ mỗi ngày đặc chân xuống vùng nguy hiểm, nếu 20 ngày nhân lên.

Mỹ quyết chỉ định ai là toán trường không cần theo cấp bậc , nhưng thường là sỉ quan hay vì nhu cầu dscđ là toán trưởng mà sỉ quan hạ sĩ quan là toán viên, tôi là toán trưởng nhẫn sang Lào và Miên ít nhất 5 chuyến, tất cả anh em rất mê đi với tôi vì nhiều người biết tôi là người luôn mai mắn di 5 về 5 đụng lớn hay nhỏ không ai bị thương hay bỏ mạng , anh em biết là Đ 11 sau này còn anh trung uý Hượt ((??)) đi với tôi anh rất là mê vì anh luôn nói XN là luôn trở về bình an .

Cho trở lại anh Hoàng Như Bá và tôi đang cởi Trần đứng mà để 2 khẩu súng dưới nước định qua sông đúng lúc đó 3 vc ngồi trên ghe cầm 3 khẩu súng cách khoảng 5 m chỉa súng vô tôi và anh Bá , chúng nó không bắn mà bỏ đi, anh Bá còn nói với tôi là không biết tại sao nó khi bắn ???

    Trở lại Đ 11 tất cả chuyện hành quân 99.99% Mỷ toàn quyền quyết định, sau khi nhận lệnh hành quân cả toán đi xe sang trại camp fay phải có thẻ hình của Mỹ cấp sau đó được người thông dịch viên hướng dẫn vô phòng hành quân nghe thuyết trình chỉ có toán và anh thông dịch và một vài người Mỹ 

Thí dụ sau khi chuẩn bị đầy đủ sau thời gian stand by cả toán lên xe từ khu cấm thường xe bít bùng đi cùng thông dịch viên và người Mỹ mà thôi. Nhiệm vụ anh Mỹ này là lo tất cả nơi ăn chốn ở, tất cả sự di chuyển, phi cơ hay cả tàu bè khi cần, không cần biết lý do lỗi từ đâu đến , và đặc biệt anh Mỹ này khi đi với toán luôn phải đem một túi tiền mặt VN và anh có một cái thẻ đi đến bất cứ cơ quan nào của Mỹ sau khi anh ta trình cái thẻ cho MP gác cổng xem thì tất cả như cầu căn cứ nơi đó lo tất cả, chổi ăn ở cho cả toán, phương tiện di chuyển, ở nơi đây một vài ngày hay cả tuần.

Có những trường hợp như trề chuyến bay hay lệnh hành quân thay đỗi mà quá giờ ăn , anh Mỹ phải đưa cả toán vô trại Mỹ gần nhất, nhưng vẩn còn trở ngại là phải chờ cả toán vào bất cứ nhà hàng nào gần nhất, vào nơi đây ăn uống thỏa thích và mỗi người chỉ được uống 1 cháu bia mà thôi và 1 gói thuốc , tất cả trả tiền ăn uống này là cho toán mà thôi, anh thông dịch và anh Mỹ không có quyền dù chỉ một điếu thuốc, anh em đang ăn thì 2 người đó ra phía trước ngồi giử an ninh, nếu có nghi ngờ anh Mỹ phải liên lạc ngay MP Mỹ địa phương liên lạc quân cảnh và cảnh sát VN đến ngay bảo vệ cho toán ăn uống xong rời đi, tất cả chi phí anh Mỹ trả phải báo cáo về trung tâm. Chúng tôi gọi anh Mỹ là anh thần tài, nếu toán về Sài Gòn trể ở phòng ngủ thì anh Mỹ phải chờ MP biết và khi đi phối hợp với quân cảnh và cảnh sát VN , xe tuần tiểu phải thỉnh thoảng chạy ngang qua phòng ngủ đó . Có lẻ khá dài hẹn dịp khác, tôi muốn viết ra đây để anh chị em mình hiểu nhau nhiều hơn, nếu không thì có rất nhiều anh sờ chân voi tả mỗi người một khác , tôi không thêm gia vị hành tỏi  cái gì trung thật nó hay hơn.            XN.  11.11 PM  oct-24-2021

 Xinlỗi tôi không nói rổ là tiền lương mỗi người nhãy toán của Đ 11 là 14250$ đó là do Mỹ ấn định 100% không cần biết quan hay lính , thí dụ anh trung uý vợ +4 con có trợ cấp luôn bằng dù thời gian 1964-65 là 6750 $ QLVNCH thì Mỹ họ trả chòng thêm lên cho đủ 14250$ . Bấc cứ sỉ quan hay hạ sĩ quan lảnh bao nhiêu Mỹ phải trả thêm cho đủ 14250$ còn nếu xâm nhập vùng nguy hiểm và số ngày ở trong rừng Mỹ phải trả thêm đúng theo contract , cho nên có chuyến công tác 20 ngày và 2 lần xâm nhập mà trở về đúng lúc đẩu thánh lãnh lương là đầy 2,3 túi đó là Đ 11.      XN

 Viết thêm cho rỏ ràng vì mỗi khi nói đến chính trị, kinh tế, quân sự của một quốc gia ở một thời gian nào đó người viết phải lấy 3 điểm (( CHUẨN)) giá dầu thô, giá vàng , giá dollar US , khi biết được rồi sau đó mới bàn tính hay phê bình xã hội đời sống của quốc gia đó năm (( 190….20….)) tôi viết bài trước giá dầu thô là +- 70$U S là có phần sai nhiều thành thật xin lỗi, tôi nhớ lại là +-40$US , tất cả tôi viết theo trí nhớ không có tài liệu, mình làm cái gì phải có trách nhiệm thì đó là con người của XN.xin nói thêm là 3 tiêu chuẩn: vàng, dầu thô, giá US dollar có từ quá khứ cho đến hôm nay, tương lai thì không ai biết có sự thay đổi nào ????          

 XN 9.48 AM Mon Oct-25-2021

Sunday, October 24, 2021

CHỒNG EM , BẮC KỲ 54

Người Sài Gòn chia người Bắc vào Nam thành hai loại, loại vào Nam năm 1954 và loại vào Nam sau sự kiện 30/4/1975. Sau khi phân chia như vậy, họ coi người Bắc 54 là một phần của họ, còn người Bắc 75 là dân xứ lạ.

Thời 1954 người Bắc di cư vào Nam thường sống từng vùng do chính phủ chỉ định, hướng dẫn rồi sau đó mới từ từ lan ra khắp nơi. Người miền Nam học được người Hà Nội nhiều điều: Cần kiệm, lễ giáo, nếp sống thanh lịch quý phái và tri thức vì đa số Bắc 54 là trí thức, thi sĩ, văn sĩ, doanh nhân và theo công giáo.
Đặc biệt, người miền Bắc 54 đã đem cho miền Nam một di sản khổng lồ, đó là văn hoá và nghệ thuật mà trước đó miền Nam hầu như không có. Đổi lại, người miền Bắc vào Nam cũng học được của người Sài Gòn nói riêng và người miền Nam nói chung nhiều thứ như: Sự giản dị, chân thật, tốt bụng, phóng khoáng, không câu nệ bắt bẻ, hay khó khăn. Và cả hai miền học được của người miền Trung tính chịu thương chịu khó, đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau, cái đùm bọc tình đồng hương. Cả ba miền thời đó hoà nhập với nhau lúc nào không hay…
Cuối cùng người Nam coi người Bắc 54 đã trở thành người miền Nam. Ngược lại, dân Bắc 75 mặc dù đã sống trong Nam đến 45 năm (1975-2020), thậm chí đến 100 năm sẽ vẫn mãi mãi là.... người Bắc chứ không thể nào thành người của miền Nam được vì họ là con người mới xã hội chủ nghĩa, sản phẩm được Tuyên giáo chế tạo ra..., khác hẳn với tính cách của người Nam.
Hồi nhỏ, mỗi lần nghe hai chữ “Bắc Kỳ” tôi tự nhiên thấy mất cảm tình. Những hình ảnh của các bà, các cô khăn quấn mỏ quạ, răng đen ánh hạt huyền, còn các ông thì hút thuốc lào kêu két két, đi đâu cũng đủng đẳng đeo theo cái điếu cày, hình ảnh của những màn đánh ghen, chửi thề nghe như hát cải lương mà không hiểu gì, của cái tính keo kiệt dân xứ Bắc là những gì vẫn thường ám ảnh trong đầu bọn trẻ chúng tôi.
Trong trường gặp mấy cô em “Bắc Kỳ nho nhỏ” là bọn Nam Kỳ Lục Tỉnh chạy xa. Ăn uống thì một con tôm cõng ba hạt muối, chém to kho mặn, rau muống luộc chấm mắm tôm cũng xong một bữa cơm, dư đồng nào dắt vào ruột tượng.
Mấy nơi dân Bắc Kỳ tụ lại sống chung với nhau như Phú Nhuận, Lăng Cha Cả, Xóm Mới, Vườn Chuối, Vườn Xoài, Cái Sắn, Hố Nai, Gia Kiệm thì đến “Việt Cộng” trước và sau tháng 4 năm 1975 cũng phải chào thua!
Nhà thờ mọc lên san sát, xứ này đến xứ kia sáng sáng chuông nhà thờ thi nhau đổ có muốn ngủ nướng cũng phải bò dậy. Vậy mà nếu ai đụng đến một chút là “Tiên sư tổ bố nhà mày, để ông, để bà dạy cho mà biết nhá!...” Những tài xế lái xe chạy qua ngả Hố Nai, Gia Kiệm nhiều lần phải toát mồ hôi hột mỗi khi sơ ý để xẩy ra tai nạn.
Trở lên là những hình ảnh tôi có được về người Bắc Kỳ. Những hình ảnh này dường như nó đã ăn sâu vào tâm trí tôi trong suốt thời gian còn cắp sách đến trường. Sau này nhờ ơn ông chồng Bắc Kỳ “giải phóng” mà tôi mới biết mình sai, và cũng từ đó, tôi yêu, tôi mến người Bắc. Nếu ai hỏi tôi, thì tôi rất hãnh diện trả lời: “Chồng em Bắc Kỳ 54 đấy!”
Nhớ lại thời còn là nữ sinh St. Paul, đa số bọn con gái chúng tôi đều mơ mộng các chàng Taberd hay một trường Tây vì đa số dân ở đó là con nhà giầu, công tử có nhiều tiền, nói tiếng Pháp, và nhiều chàng còn mang song tịch Việt-Pháp. Nhưng thói đời dường như trái ngược, phần đông dân St. Paul chúng tôi đều bị mấy anh Bắc Kỳ “dzớt”. Có phải là “ghét của nào trời trao của đó” không? Hay tại con trai Bắc Kỳ dẻo mép, lỳ, và biết tâm lý con gái. Ba tôi thường nói với chúng tôi phải tránh xa bọn con trai Bắc Kỳ. Chúng nó nói “con kiến trong lỗ nghe bùi tai cũng bò ra”. Nhưng nghe rồi thì khổ cả đời!!!
Riêng tôi thì chẳng lo gì trai Bắc Kỳ theo tán tỉnh, vì cả tuần trong trường với các Soeur. Đi về đã có tài xế đưa xe đến đón chung với chị và em gái. Ngoài ra trong nhà còn có hai ông anh một ông đệ tam, một ông đệ tứ đẳng huyền đai Thái Cực Đạo (Tae Kwon Do) thì lo gì bị trai Bắc Kỳ tấn công hay bắt cóc. Còn những ngày nghỉ lại được ba bảo chú tài xế chở về quê ngoại ở Cái Bè để đùa chơi với sông nước, với vườn trái cây, với đồng ruộng thẳng cánh cò bay. Đã vậy ông già tôi thuộc loại nghiêm khắc, đi đứng, giờ giấc luôn phải rõ ràng: đi đâu, với ai, lúc nào, và bao giờ về. Tóm lại, từ ba má đến các anh chị tôi, và cả chính tôi “hổng” ưa Bắc Kỳ.
Ghét Bắc Kỳ nhưng lại lấy Bắc Kỳ. Chuyện tình của tôi với chàng trai Bắc Kỳ bắt đầu từ một chiều thứ Bảy. Hôm đó, anh Năm của tôi, thiếu úy tùy viên cho một vị chỉ huy trưởng nào đó về chơi và dẫn theo một sỹ quan bạn của anh. “Người đâu nước họ, chẳng nọ thời kia,” vừa gặp tôi là cứ chăm chăm nhìn từ đầu xuống chân làm tôi thấy mắc cở muốn chết. Sau này tôi mới biết chàng là một trung úy làm trong phòng hành quân và là bạn thân của anh Năm. Người trông lịch sự, trí thức, và thêm chất lính nên không đến nỗi tệ. Khổ cái vừa mở miệng ra đã biết đó là Bắc Kỳ: “Không dám ạ! Vâng! Không dám ạ!” Lại còn gọi tôi là “bé”. Tôi nghe chàng ta nói thầm với anh Năm: “Mày cho tao làm em rể mày nha. Em mày xinh gái quá!”
Chuyện gì thì được chứ chuyện “làm em rể” coi bộ khó. Bởi sau lần đầu ra mắt đó, toàn bộ gia đình tôi đều “chê” chàng.. Thứ nhất, vì tôi đang có chàng võ sĩ bạn của anh Tư trồng cây si, mà chàng là người Nam. Thứ hai, ba má tôi rất khó về chuyện tình cảm của các con. Thứ ba, cả nhà tôi đều không ưa Bắc Kỳ!
Nhưng đúng như lời ba tôi nói, “Bắc Kỳ nó nói con kiến trong lỗ nghe bùi tai cũng bò ra”. Một vài tuần sau đó, anh Năm đánh lừa chở tôi đi ăn kem với chàng và tôi thấy “mê” cái lối nói chuyện và phong cách người lớn của chàng. Không như những tin đồn về Bắc Kỳ keo, Bắc Kỳ kẹo kéo, chàng chi cách rất hào sảng, mặc dù mỗi lần đi chơi như vậy với anh Năm và với tôi, chàng đã phải dành dụm, và nhịn ăn cả nửa tháng lương. Còn về cái tài thu hút và kể chuyện thì khỏi nói. Người ta chỉ cần cái miệng, nụ cười, và ánh mắt là đủ để làm mê mẩn lòng người rồi, nhưng ở chàng thì có cả ba. Nụ cười và ánh mắt chàng trông rất đa tình, còn cái miệng thì dẻo như kẹo kéo. “Bé! Bé của anh”, “Bé muốn gì anh mua tặng bé!”, “Nhìn bé là trái tim anh thổn thức!”... Một hôm chàng trổ tài nói tiếng Pháp với anh Năm và tôi. Chàng thừa biết là gia đình tôi ai cũng học trường Pháp từ nhỏ, nhưng không biết vì cao hứng hay vì để tán tỉnh, chàng kể câu chuyện tiếng Pháp mà mãi đến hôm nay mỗi khi nhớ lại, tôi vẫn thấy cái xạo, nhưng lại đã trót yêu cái xạo của chàng.
Chàng kể là một anh lính nọ trong phiên gác đêm ở bìa rừng, không biết vì ngủ gật hay vì sợ, anh nổ súng khiến cả đồn lính nhốn nháo. Cấp chỉ huy của anh ra hỏi, anh diễn tả bằng một loại tiếng Pháp nhà quê: “Lúy bớp, lúy pá bớp. Lúy gầm, lúy gừ, lúy măng dê me xừ, lúy măng dê mỏa, mỏa tia rê lúy”. Tôi và anh Năm nghe xong nhìn nhau không hiểu gì. Anh Năm hỏi lại:
Mày nói gì, tụi tao học tiếng Pháp từ nhỏ sao nghe không hiểu?
Chàng tỉnh bơ trả lời:
-Tại tiếng Pháp cậu không tới. Này nhá, anh lính đó trả lời vị chỉ huy là trong bóng đêm anh nhìn thấy một con cọp tiến vào đồn lính nên anh phải nổ súng. Cọp nghe tiếng súng đã bỏ chạy.
Thấy anh Năm và tôi còn ngơ ngác, chàng lên mặt cắt nghĩa tiếp:
-Lúy bớp (nó là con bò), lúy pá bớp (nó không phải bò), lúy gầm, lúy gừ. Trông như bò mà không phải là bò lại còn biết gầm, biết gừ, biết ăn thịt ông và ăn thịt tôi nữa (lúy măng dê me xừ, lúy măng dê mỏa) thì là con cọp chứ con gì. Vì vậy mà phải bắn nó.
Nghe chàng cắt nghĩa, anh em tôi cười quá chừng. Thì ra đó là câu truyện ông thày Pháp văn của chàng đã bịa ra để dạy về động từ manger (ăn) và động từ tirer (bắn).
Chuyện tình của tôi và chàng vừa bước vào những chặng đầu êm ả của bốn mắt nhìn nhau không nói ấy, bỗng nhiên biến cố 30 tháng 4 năm 1975 ập xuống cho cả miền Nam. Chúng tôi mất liên lạc.
Sau khi tốt nghiệp năm đó, tôi về nhà giúp ba má, trông nom công việc nhà, vì ba tôi không muốn để bọn Cộng Sản nhòm ngó. Nếp sống sống đài các tiểu thư của tôi và anh chị em tôi chấm dứt từ đây. Dưới những khắc nghiệt của đời sống trong chế độ Cộng Sản, năm 1980 ba má lo cho tôi và em trai Út vượt biên. May mắn chuyến đi tuy vất vả nhưng trót lọt, chúng tôi qua đến Thái lan trong tình trạng rất khó khăn. Phần vì quen lối sống tiểu thư nên hòa mình trong trường như vậy thấy khó sống quá. Nhưng rồi cũng phải sống. Lo lắng về những chuyện gì sẽ xẩy ra cho mình và em trai mình trong những ngày tháng kể tiếp, và hôm đó sau thánh lễ Chúa Nhật, tôi đang còn nán lại dưới chân đài Đức Mẹ lòng tràn đầy khổ đau thì bỗng nhiên có ai động nhẹ vào vai. Quay lại thì là chàng.
-Bé sang đây bao giờ, sao không thấy đến trình diện Ban Trại Trưởng?
-Mới tới hồi qua. Ủa mà sao anh cũng ở đây?
-Chuyện dài nhân dân tự vệ, để mai mốt rảnh anh kể cho nghe. Bây giờ “bé” ở khu nào? Cần gì cho anh biết nào?
Thì ra sau khi miền Nam mất, chàng trốn lên Hố Nai rồi Gia Kiệm, và sau cùng xuống Cái Sắn ở ẩn tìm đường vượt biên. Ba lần thất bại, bị rượt bắt thoát chết. Lần thứ 4 may mắn qua được Thái lan. Nhờ gốc gác nhà binh, lại thêm chút vốn liếng Anh Văn, chàng đang làm thiện nguyện cho cơ quan thông dịch của trại. Tôi cũng nhờ có tiếng Pháp, nên được chàng giới thiệu vào làm giúp thông dịch các hồ sơ đi Pháp. Cũng nhờ ở đây tôi mới khám phá ra khả năng tiếng Pháp của chàng chỉ là vừa đủ để thi tú tài Việt. Tiếng Pháp mà sau này tôi vẫn chọc quê chàng là tiếng Tây “Tây Ninh”. Mỗi lần như vậy, chàng đều chống chế: “Anh mà không xổ nho như vậy thì sao có người lúc đó tròn xoe con mắt ngó anh để anh tìm thấy hình ảnh của anh trong đôi mắt đó chứ?” Nghe mà thấy ghét.
Khi nghe tin tôi quen lại với chàng ở xứ lạ, quê người, cả nhà đều lo lắng chỉ sợ tôi bị gạt. Riêng ba má tôi khi nghe anh chị em nói tôi gặp lại chàng đã phản ứng rất gay gắt: “Thà nó lấy ba Tàu, Tây đen, Mỹ, Thái, Miên, Lào gì cũng được. Lấy Bắc Kỳ là tao không ưng.” Có lẽ ông không có thiện cảm với người Bắc vì ông hay kể cho chúng tôi nghe ở đồn điền Bàu Cá của ông, hàng đêm vẫn có những người dân di cư chung quanh nhảy rào vào ăn cắp trái cây, gây thiệt hại nhiều cho ông. Ông còn nói, làm xui với Bắc Kỳ họ nói gì tao không hiểu. Tao không biết ăn thịt chó. Tao không ăn được rau muống và mắm tôm…
Được gia đình chấp thuận hay không, cuối cùng thì tôi cũng từ giã chàng sang định cư ở Orange County, California sống với người cậu họ. Tại Mỹ chúng tôi thường xuyên liên lạc với nhau qua thư từ và điện thoại, nhưng chuyện tình cảm thì không thể tiến xa được một bước. Tôi vừa đi làm nhà hàng vừa đi học, còn chàng cũng vừa lao động vừa đi học. Một sự tình cờ xẩy ra khiến cho tình cảm của chúng tôi đi vào thêm những rắc rối.. Số là ông cậu bà mợ của tôi rất mê nhẩy đầm. Tuần nào không đi nhẩy thì nhớ.. Nhưng đi nhẩy đầm riết kiếm đâu ra tiền, đành bắt tôi trở thành cái mỏ vàng khai thác. Bởi vì khi tôi đi với cậu mợ thì đương nhiên có những chàng khác cùng đi, và như vậy cậu mợ tôi được vào cửa free.
Hồi đó một chàng tự xưng là không quân theo bám tôi rất sát. Hầu như tuần nào cũng ghé nhà cậu mợ để đón chúng tôi đi nhẩy đầm.. Đã có lần chàng hào sảng đưa cho tôi mấy cái Visa và Credit Card, cho tôi luôn cả passwords của chàng và nói tôi muốn xài gì tùy ý. Mợ tôi thấy vậy nói với tôi: “Dại gì mà không xài. Tiền cho gái mà!”, nhưng tôi không muốn vì trong tim tôi lúc này vẫn chỉ có chàng. Tôi đã trả lại những thẻ đó, và cầu cứu chàng. Nghe tôi nói, chàng bảo tôi cho chàng vài ngày để thu xếp công việc và sang với tôi. Sở làm chàng không có chi nhánh ở California, nên chàng đành phải làm đơn thôi việc. Nhưng có một điều khiến tôi lo sợ, đó là nghe rằng ông không quân này dân Bình Định có võ dữ lắm. Và tôi đã nói với chàng:
-Ông phi công đó có võ anh ơi! Coi ổng cũng ngầu lắm.
-Nó là lính, anh cũng là lính. Nó có võ, anh cũng có võ chưa chắc ai hơn ai?
Nghe chàng nói chàng có võ, tôi nghĩ lại vốn liếng tiếng Pháp của chàng, nên hỏi chàng:
-Em hỏi thiệt anh đừng buồn nghe. Anh có võ thiệt không? Em sợ anh có võ cũng như anh biết tiếng Pháp vậy.
Nghe vậy, chàng không buồn mà còn cười như nắc nẻ ở đầu dây:
-Tiếng Pháp của anh đâu đến nỗi tệ chứ. Miễn sao có người học trường đầm nghe mà không hiểu là đủ rồi.
Qua California cỡ chừng 3 tháng thì chàng mới tìm được việc làm và ổn định nơi ăn chốn ở. Nhờ chàng, tôi tự tin hơn và nhất định không đi nhẩy đầm nữa. Cũng nhờ một vị hảo tâm đã nhận tôi làm con nuôi giúp đỡ về kinh tế, nên tôi và cậu Út ra ở riêng để trở lại học full time. Điều này làm phiền lòng cậu mợ.
Thời gian quen nhau cũng đã dài, và đã làm hao mòn nhiều kiên nhẫn, tuy nhiên, việc cưới xin vẫn dậm chân tại chỗ.. Cả nhà chỉ có anh Năm là tán đồng, vì anh biết chàng từ trong đơn vị. Ngoài ra người chống đối nhất vẫn là anh Tư vì bạn anh Tư chính là người từng trồng cây si trước cửa nhà tôi, và đến bây giờ anh vẫn còn độc thân. Mấy năm trước khi có dịp về thăm quê, tôi gặp anh sang chơi và hỏi anh sao anh không lo lập gia đình. Anh trả lời: “Anh đã có một người rồi, nhưng người ấy lại bỏ anh đi lấy chồng.” Tôi rất trân trọng sự chung tình của anh, nhưng đối với tôi người chồng Bắc Kỳ 54 vẫn là number one.
Sau gần 5 năm chờ đợi, có lẽ ba tôi sợ tôi ế chồng và làm gái già ở ngoại quốc chăng. Cũng nhờ có ông cậu bên Mỹ nói vô, và anh Năm ở Việt Nam nói vào, ba tôi cuối cùng cho chúng tôi tổ chức đám cưới. Sau ngày cưới, chúng tôi thường xuyên thư từ và điện thoại với ba má tôi, nên lần lần ông đã bị chàng cảm hóa. Trước khi ông qua đời 10 năm trước đây, ông đã sang Mỹ và ở với chúng tôi 2 tuần. Mặc dù tôi cũng có các anh chị em khác ở Mỹ, Pháp, Bỉ, Hòa Lan nhưng ông nhất định dành thời giờ ở với chúng tôi. Không biết chàng làm gì với ông bố vợ mà trước khi về lại Việt Nam, lúc chỉ có hai cha con, ông đã nói với tôi một câu rất yên ủi: “Mày có phước đa. Kiếm được thằng Bắc Kỳ tốt quá ta. Ba biết vậy gả phức mày cho nó từ sớm để mày đỡ cực khổ!” Nhưng có lẽ ông ưng ý nhất là một lần sau khi ăn cơm xong, chàng lao vào bếp rửa bát. Thấy vậy, ba tôi nói với chàng:
-Việc đàn bà con gái, sao làm chuyện đó làm gì con?
Nghe ba tôi nói với chàng bằng tiếng “con” ngọt ngào, thân thương quá khiến tôi rươm rướm nước mắt. Và chàng đã gọn ghẽ đáp lại:
-Việc trong nhà là việc chung thưa ba. Con chỉ sợ con gái ba mệt thôi!”
Nói đến ông xã của tôi, Bắc Kỳ thứ thiệt. Theo cha mẹ di cư vào Nam năm 54 bằng tàu há mồm. Sống và lớn lên ở Gia Kiệm, sau đó lên Sài gòn học và đậu Tú Tài II ban Toán rồi đi lính làm sĩ quan. Tính tình cẩn thận và tiết kiệm chứ không keo kiệt. Hồi đầu tôi thường lẫn lộn mấy chữ tiết kiệm và keo kiệt nên hiểu lầm chàng. Dĩ nhiên chàng hào hoa và nói năng khéo léo. Thêm vào đó là có tính khôi hài hết xẩy. Chịu khó và thực tế hơn mấy công tử Taberd ông xã của vài đứa bạn tôi.
Sau những năm tháng chung sống, đúng như lời ba tôi đã nhận xét, tôi may mắn và hạnh phúc vì có người chồng với ý thức trưởng thành và sự chung thủy tuyệt đối.
Nói “Trai Bắc Kỳ lấy vợ Nam Kỳ phè cánh nhạn” với tôi chỉ đúng một nửa, vì trong trường hợp của tôi, người phè cánh nhạn chính là tôi, và các con. Nói ra sợ mắc cở, nhiều hôm công việc bề bộn tôi không kịp nấu ăn thì chàng là người đầu bếp tốt nhất. Ngoài ra còn là ủi quần áo cho vợ con nữa. Còn việc rửa chén bát sau bữa ăn là “chuyện nhỏ” đối với chàng. Chàng thường nói: “Vợ cũng như chồng, ai cũng phải có trách nhiệm chung. Trong gia đình, ai cũng mệt, cũng cực cả, nên làm gì được cho nhau thì cố mà làm. Tình yêu là cái “chó” gì khi chỉ nói cái miệng!”. Tôi thích nhất câu nói kiểu Bắc Kỳ này của chàng. Nói cho đúng Bắc, Trung, hay Nam cũng tùy từng người. Và đó là lý do tôi vẫn tự hào “Chồng em là Bắc Kỳ 54”.
Jeanne K

Wednesday, September 15, 2021

Trương Quốc Huy Kính mời Quý NT và Quý Anh Nha Kỹ Thuật đến tham dự / Họp mặt bỏ túi Nam California Tối thứ Năm 23.9.2021 6:30pm


Sẽ có Phái Đoàn của anh Định từ Washington DC, Anh Thuận Từ Austin Texas, một số anh em NKT tại Nam California đã confirmed tham dự (Không bán vé) Thức ăn đã có 2 sponsors bảo trợ chỉ cần mang thức uống.  

Nguyên Khang, Trần Thái Hòa, Hồ Hoàng Yến và Phương Hồng Quế. 

Golden Sea góc Katella / Brookhurst 

6:30pm Thursday 9/23/2021

Monday, July 26, 2021

Video lừa đảo giả danh Thiếu Tá Lữ Triệu Khanh Bộ Chỉ Huy Nha Kỹ Thuật

Video số 1 

 Đây là những tin tức để mọi người chuyển tiền về hệ thống lừa đảo bất lương này 

Nhân Gà Vlogs126K subscribers
Tôi Muốn Khám Phá Cuộc Sống _ I Want To Discover Life Cảm ơn các bạn đã ủng hộ và đón xem video của Nhân Gà Vlogs. Nhấn like và Subcribe để theo dõi Clip mới nhất của Nhân nhé: ♫ Subscribe : https://www.youtube.com/c/NhânGàVlogs♫ Facebook : https://www.facebook.com/profile.php?...♫ Fanpage : https://www.facebook.com/youtubenhang...-------------------------- Liên hệ hỗ trợ, hợp tác: ►Email: thanhnhantv831992@gmail.com ►Đóng góp vào Quỹ Từ Thiện Nhân Gà Vlogs Ngô Hữu Nhân - Techcombank ‭19028503718017 Chi Nhánh Nha Trang, Khánh Hòa. Số Điện Thoại : + 84336725555 Viber and Zalo #NhânGàVlogs #Khámphá #Vôgiacư

Video số 2  

  Video lừa đảo  Số 3

Video số 4

 

Video số 5  

  Video số 6


 

Video số 7

Video số 8 Video số 9 Video 10 Video 11 Mỹ Lệ Video 12 Mỹ Lệ Video 13 Dọn Nhà Video 14 Nhà Mới Video 15 Mỹ Lệ Don Nhà Video 17

Cáo Phó và Chia Buồn Cụ Ông Dominico Trần Văn Điền thân phụ LS Trần Thái Văn

  Pham Kỳlam Like Reply 1d Tranh Nguyen Thành kính phân ưu.! Like Reply 1d Luc Van Thành Kính Phân Ưu . Like Reply 1d Ngan Nguyen Chia buồn ...